Một mùa Trung thu thật nhiều kỷ niệm - Trung thu 2022!Kỷ niêm với các bác PHHS Trường Tiểu học Nhật Tân ở trường đến 22h30 để trang trí sân trường chuẩn bị Tết Trung thu cho các con; Kỷ niệm tất cả cầu mong trời tạnh mưa; Kỷ niệm Bố mẹ các con cong mình bơm nước, múc nước để khô sân; Kỷ niệm các ông Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, sao nàng không cảm thấy một chút nào? Lý Tùy Tiện nói: "Nhiều người lắm chuyện, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh trò chuyện tiếp." Chương 26: Tiểu biệt thắng tân hôn. Cố Hành Chi nhẹ nhàng hôn một cái lên đầu khấc đậm màu, nhận ra nam nhân kích động thở dồn dập, trong mắt hiện lên ý cười và chút xấu hổ, y nhắm mắt lại ngậm đầu ©ôи ŧᏂịt̠ vào miệng, chậm rãi mút mát, đầu lưỡi mềm Trở về về sau vẫn là yên lặng và ấm áp sinh hoạt, Nhưng còn chưa kịp nhận thức tiểu biệt thắng tân hôn kích tình lúc! Trương Văn cùng tỷ tỷ triền miên cũng là bị hai cái đột nhiên đã đến biểu muội quấy rầy. Tiểu biệt thắng tân hôn mà." Mặc Cảnh Thâm không thay đổi nét mặt: "Trong mắt anh chúng ta vẫn còn đang tân hôn, không cần nhờ đến tiểu biệt." Quý Noãn sững lại một chút, đang định cãi lại thì Mặc Cảnh Thâm đã không muốn tiếp tục đề tài này nữa. Chương 25: Tiểu biệt thắng tân hôn (Hoàng Đế ca ca cởi trần chủ động mở chân cho Đại tướng quân đại thắng trở về điên cuồng ŧɦασ bắn đầy đáy huyệŧ) cháu tức giận như vậy làm gì, người ta tiểu biệt thắng tân hôn, thanh niên nhiệt huyết dồi dào không có gì xấu cả, ít nhất để bà sớm được bề chắt trai chứ." Lục Hàn Đình nhấp môi: "Bà nội." "Biết rồi biết rồi… Hàn Đình, cháu có biết bà không dám ngắng cao đầu ở trước mặt các lão phu nhân khác thế nào không, lúc chơi mạt chược các bà ấy ceZLLd. Cùng chúng nữ đi dạo trong Linh Giới Châu, bản tính sắc lang của Lạc Nam bắt đầu trổi dậy…Trải qua các trận chiến liên tục, thần kinh của hắn cũng đã có chút căng thẳng, dục tính của Nghịch Long vốn là rất mạnh, hiện tại lại ở bên cạnh một đám mỹ nhân như hoa như ngọc, chỉ cần là nam nhân thì rất khó nhẫn là, tên xấu xa này bắt đầu động tay động chân…Thỉnh thoảng lén lút xoa nhẹ bờ mông kiều nộn của Thiên Diệp Dao, lúc thì hôn trộm Yên Nhược Tuyết, khi thì vuốt ve da thịt mềm mại co dãn của Thành Bích...Tóm lại tên này hành động cũng có chừng mực, chỉ tranh thủ dê xồm chúng nữ Hậu Cung, ma trảo còn chưa tìm đến mấy nữ còn trinh trắng như Tử Yên hay Hoàng Y nam nhân vụng trộm trêu chọc trước mặt các tỷ muội, chúng nữ Hậu Cung hơi thở cũng dần trở nên gấp gáp lên, toàn thân nhộn nhạo, cơ thể nóng hổi như lửa, chỉ có thể vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn mặc dù Lạc Nam hành động bí mật, bất quá chúng nữ ở đây đều là Tiên Tôn, làm sao có thể không nhìn thấy hành vi mờ ám của hắn?Mộng Chi Tiên, Hoàng Y Thiền trong lòng thầm mắng Lạc Nam vô sĩ, nhịp tim đập rộn ràng, ngay cả tính cách vốn lạnh nhạt như Tử Yên sắc mặt cũng vô thức đỏ ửng cuộc, tỷ muội Mộc Ái Minh không nhịn nổi, đành phải dùng lý do hết sức khù khờ đánh bài chuồn“Bọn ta trở về chăm sóc Linh Dược Điền, tránh bọn chúng khô héo!”Nói xong hai nữ đã chật vật chạy người mở đầu, Mộng Chi Tiên cũng hít sâu một hơi đề nghị “Hiếm khi được đến Cổ Việt Tộc, muốn dạo chơi một vòng cho biết, phiền phức ngươi thả chúng ta ra ngoài!”Hoàng Y Thiền với Tử Yên phụ họa “Không sai, hiếm có cơ hội…”“Hắc hắc, vậy các nàng cứ thoải mái dạo chơi, có gì thì nhờ Bụt tiền bối hướng dẫn!” Lạc Nam lập tức đồng ý, đem mấy nữ thả ra biết các nàng ngại ngùng, cũng không vội vàng ép buộc, quả hái sớm ăn không hồ chúng nữ đều là thân trinh nguyên, đâu thể để các nàng cùng nữ nhân khác hầu hạ mình cùng một lúc.“Phu quân, chúng ta cũng muốn tham quan Cổ Việt Tộc!” Cơ Nhã ánh mắt xinh đẹp có chút lẫn tránh Băng làn da chậm rãi hồng lên, gật gật đầu.“Hừ, đều là lão phu thê, còn xấu hổ cái gì?” Lạc Nam nhếch miệng cười đểu“Xa cách một thời gian, các nàng da mặt đều mỏng, trước đây còn không phải luân phiên ép khô ta, muốn làm lớn cái bụng?”“Phi!” Chúng nữ yêu kiều gắt một tiếng, bị tên này nói trúng tim đen vừa giận vừa thẹn.“Khà khà, phu quân muốn cùng các nàng đại chiến ba trăm hiệp!”Lạc Nam không tiếp tục nhẫn nhịn, Tứ Thủ Bạch Hỏa hiện ra, bốn cánh tay lực lưỡng đem chúng nữ ôm trọn lao xuống thảm thảo nguyên xanh mát.“Đáng ghét, lại muốn làm chuyện hư hỏng!” Chúng nữ ỡm ờ oanh oanh yến yến.…Theo sự bá đạo của Lạc Nam, từng kiện y phục mỏng manh bị xé rách, theo sau đó là từng cổ ngọc thể hoàn mỹ thành thục lộ ra giữa không gian, hương thơm tràn ngập cả một góc thế Nhược Tuyết, Cơ Nhã, Cơ Băng, Thiên Diệp Dao, Lệ Huân, Thành Bích, Bảo vị mỹ nhân tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành, mỗi người mỗi vẻ trần truồng bại lộ trong không mắt Lạc Nam đảo như rang lạc trên từng cổ ngọc thể mê người, hô hấp dồn dập trở nên mãnh liệt lên“Các lão bà của ta ngày càng đẹp…”Thời gian dài không thấy, dung nhan của các nàng không hề bị ảnh hưởng, trái lại như rượu ngon ngâm ủ lâu năm, càng ngâm càng hương, càng ngâm càng mỹ Nhược Tuyết vẫn một đầu tóc dài xanh như biển, làn da trắng nõn hơn tuyết không chút tỳ vết, thân thể không thừa không thiếu, bầu sữa không quá to nhưng cực kỳ đẫy đà co dãn vểnh cao lên, khí chất dịu dàng trang nhã không thể lẫn đi đâu cả có được sự ưu ái của vợ cả, Lạc Nam ôm lấy nàng đầu tiên, một tay ôm siết vòng eo thon gọn mê người, da thịt hai người ma sát vào Nhược Tuyết chỉ cảm thấy một cổ khí tức dương cương quen thuộc bao trùm toàn thân, loại khí tức khiến nàng mê luyến mà chỉ có duy nhất nam nhân này có thể mang đến.“Phu quân…hôn thiếp…”Đôi môi phiếm hồng hé mở, mỹ nhân động tình nỉ non…Lạc Nam làm sao có thể từ chối? hắn cúi đầu xuống, miệng rộng nhanh chóng phủ lấy đôi môi thê tử một cách đầy âu yếm.“Ưm…”Yên Nhược Tuyết thân thể run lên bần bật, hai hạt nhủ hoa trước ngực nổi cộm lên săn cứng, hạ thân đã có chất mật róc rách chảy ra. Như củi khô lâu ngày gặp lửa, hắn chỉ vừa hôn lấy môi nàng, âu yếm chiếc lưỡi nhỏ nhắn đinh hương, Yên Nhược Tuyết đã động tình Nam tham lam tận hưởng mỹ vị trần giang, hôn như chưa từng được hôn, chiếm sạch hương tân ngọc dịch trong miệng nàng, lại đem nước miếng như dung nham truyền vào cho giai nhân nuốt lấy từng ngụm.“Hừ, tên này thật hư, lột sạch chúng ta nhưng hắn vẫn mặc y phục!” Thiên Diệp Dao mở ra đôi mắt sắt sảo màu hoàng kim bước đến, Kim Đế Lực ngưng tụ trên tay, muốn cắt nát y phục của Lạc tiếc, khoác trên thân hắn là Bá Y, mặc cho Kim Đế Lực của nàng tác động cỡ nào cũng không ảnh Nam trong lòng âm thầm buồn cười, ý niệm vừa động, Bá Y tiêu thể lực lưỡng cân đối tràn đầy nam tính bạo lộ trong mắt chúng nữ, từng khối cơ như được tạo hóa khắt gọt hoàn mỹ, từng đường gân xanh đầy sức mạnh, đặc biệt là côn thịt ngày càng ngoại cỡ tiếp cận ba tấc như trụ chống trời hiện ra khiến tất cả các nàng phải hoảng hốt.“Hít…phu quân luyện đến Thể Tôn, tiểu tử này cũng theo đó to lớn hơn sao?” Thành Bích quyến rũ hít một ngụm, hai mắt đầy mê ly, mang theo hai khối thịt ngoại cỡ trước ngực nẩy tưng tưng tiến đến, vươn tai nắm lấy thân côn vuốt ve, chỉ cảm thấy từ đó có một dòng điện lan tỏa khắp cơ thể khiến nàng không nhịn được rùng mình liên tục.“Để xem tư vị có thay đổi gì hay không…” Đôi môi màu tím hé mở, Thành Bích đã đem thứ vũ khí thô to ấy ngậm vào trong quá, so với kích cỡ của côn thịt, miệng nàng thật sự quá mức bé nhỏ, chỉ có thể ngậm vào một phần ba.“Mau đến hỗ trợ, một mình ta không đối phó nổi tiểu tử này!” Thành Bích nhả côn thịt ra, chỉ vào nó cười khanh nữ trợn trắng mắt, Thành Bích như một mỹ phụ trổ hoa, vẫn luôn lớn mật và can đảm như vậy, không hề rụt rè trong chuyện ân nhìn thấy sau câu nói của Thành Bích, ánh mắt phu quân của mình hiện lên vẻ mong đợi, chúng nữ cũng bắt đầu mềm Kiều cùng Lệ Huân cắn cắn bờ môi, quỳ gối dưới hạ thân Lạc Nam, cùng nhau vươn ra hai cái đầu lưỡi như tiểu xà, liếm láp lấy thân côn thịt…Thành Bích cũng một lần nữa đem đầu nấm ngậm vào, mút như mút kem…“Ưm…các bảo bối muốn giết phu quân sao?”Lạc Nam hít sâu một hơi đầy sảng khoái, tách khỏi bờ môi đã hơi sưng đỏ của Yên Nhược Tuyết, vùi đầu vào hai bầu sữa tròn trịa của nàng thưởng thức, nhấm nháp, cắn mút đầu núm khiến nàng rên rỉ liên tục, chỉ biết ôm chặt lấy hắn tận cánh tay của Lạc Nam cũng không rảnh, tay trái ôm lấy Cơ Băng, tay phải vòng qua Cơ Nhã, liên tục vuốt ve âu yếm trên làn da mát lạnh thơm ngát của các Nhã với Cơ Băng trong mắt hiện lên vẻ ôn nhu, nép sát người vào cạnh hắn, tay ngọc dịu dàng xoa nắn từng khối cơ tràn đầy sức mạnh của phu quân, cũng mặc cho động tác của hắn ngày càng lớn mật, đã tiến vào giữa chân các nàng trêu chọc hai khe suối hồng ướt đẫm.“Hừ, chỗ của ta đâu?” Thiên Diệp Dao phồng má, nhìn thấy Lạc Nam bị lục nữ vây quanh mà nàng đứng bên ngoài như người thừa, nhất thời tức giận la oai mắt hoàng kim của nàng đảo quanh, vẻ lém lỉnh hiện lên, trở về bản tính sắc ỏn ẻn đến gần chỗ Lạc Nam và chúng nữ, bất chợt cúi thấp người tìm xuống giữa hai chân Yên Nhược Tuyết, nhìn ngắm cái khe mê người của tỷ muội nấp sau thảm cỏ thơm màu Diệp Dao vươn tay tách nhẹ cô bé của Yên Nhược Tuyết ra, đầu lưỡi duỗi vào liếm láp.Á…đừng, Dao Dao tỷ…’’ Yên Nhược Tuyết bầu sữa bị nam nhân âu yếm, u cốc lại được Thiên Diệp Dao trêu chọc, toàn thân như lên mây, nước nôi không ngừng tuôn ra.“Tiểu Tuyết, muội động tình…” Thiên Diệp Dao cười hì hì, đầu lưỡi càng thêm lớn mật liếm láp, hai tay cũng hoạt động liên tục, nắn bớp lấy hai bờ mông tròn trịa trắng nõn của Cơ Nhã và Cơ Băng cạnh vi của Thiên Diệp Dao đem chúng nữ kích thích, Cơ Nhã với Cơ Băng giống y như đúc thở gấp, hôn lấy môi nhau nồng Kiều, Lệ Huân, Thành Bích vừa chăm sóc côn thịt Lạc Nam, vừa vuốt ve cơ thể lẫn nhau, từng làn da trở nên nóng Nam thấy nữ nhân của mình âu yếm lẫn nhau, trong lòng dâng lên cảm giác kích thích, côn thịt càng thêm cứng rắn dữ dội khiến ba nữ đang ngậm lấy nó giật nảy mình.“Các bảo bối…phu quân nhịn hết nổi, các nàng làm ta sướng chết!” Hắn gầm lên một tiếng, côn thịt giận dữ, tinh hoa phun trào.“Á…” Thành Bích rên rỉ kiều mị, chỉ cảm thấy một luồng sinh mệnh đặc thù của nam nhân tiến vào đầy ắp miệng nhỏ của nuốt xuống không xuể, đem đều côn thịt nhả tinh vẫn tiếp tục khai phóng, Bảo Kiều với Lệ Huân chưa kịp phản ứng đã cảm thấy dung dịch sền sệch dính đầy khuôn mặt diễm lệ, khiến các nàng nhìn qua càng thêm gợi ngày mới gặp lại nên tình cảm dâng trào, Lạc Nam không hề áp chế, được các thê tử ôn nhu săn sóc khiến hắn khai hỏa phát súng đầu tiên.“Khanh khách…phu quân ra sớm như vậy, xem ra lần này tỷ muội chúng ta có cơ hội ép khô chàng!” Lệ Huân che miệng cười khẽ, nâng bầu sữa to lớn nhất ở đây kẹp lấy côn thịt vào trong khe, dùng từng tấc da mềm làm sạch tiểu huynh đệ cho hắn.“Muội đừng có vội mừng, bắn bao nhiêu phát không quan trọng, quan trọng là nó còn cứng hay mềm…” Thiên Diệp Dao bĩu môi, đưa tay bắt lấy côn thịt, chỉ cảm thấy nó vẫn cứng rắn nóng rực như sắt nữ đều là vợ của Lạc Nam nhiều năm, không phải thiếu nữ thẹn thùng, lời nói trong chuyện phòng the cũng cực kỳ lớn cả Cơ Nhã và Cơ Băng vốn lạnh nhạt ít nói cũng đã sớm hình thành thói quen.“Khà khà, muốn ép khô phu quân, các nàng còn phải cố gắng nhiều…” Lạc Nam cười tủm tỉm“Để ta xem thử, đất đai còn màu mỡ hay không đây?”Nói xong, hắn đem Yên Nhược Tuyết đè xuống, tách đôi chân dài miên man của nàng ra, vuốt ve hai bên đùi mịn.“Không có chàng cày cấy, nó đương nhiên đã khô cạn…” Yên Nhược Tuyết mang theo chờ mong, thì thào nhìn hắn. “Vậy sao?” Lạc Nam vươn tay vuốt ve cô bé của nàng, trêu chọc nói“Khô đâu không thấy, ta thấy nó đang ướt đẫm đây này!”Hắn đem ngón tay đút vào, thấy chật chội khó tả, các thớ thịt mềm như muốn ăn tươi nuốt sống đầu ngón tay hắn.“Phu quân…đừng trêu thiếp, cắm vào đi chàng, trở về với thiếp!” Yên Nhược Tuyết thở gấp cầu hoan…Lạc Nam tràn đầy thương yêu nhìn các thê tử “Đã để các nàng chịu khổ quá lâu rồi!”Không cần nam nhân của mình hành động, Thiên Diệp Dao đem hai mép cô bé của Yên Nhược Tuyết tách ra, Thành Bích nắm lấy côn thịt đặt chuẩn vị Nam chỉ cần dùng lực đẩy mạnh…Ót…Theo một thanh âm ma sát đầy dâm mị, đôi nam nữ cùng lúc rùng mình, khoái cảm không thể hình dung lắp đầy tâm trí hai người…“Chật…Nhược Tuyết, của nàng chật quá, tuyệt vời quá…” Lạc Nam thở nặng nhọc, ánh mắt sủng ái nhìn nữ nhân nằm dưới thân thể vẫn là Yên Nhược Tuyết, vẫn là nữ nhân đầu tiên của hắn, vẫn là nữ nhân với lòng bao dung vô bờ…“Phu quân, thiếp cảm nhận được rồi, cảm nhận được chàng đã lắp đầy thiếp, cảm nhận được tư vị khiến thiếp say mê…” Yên Nhược Tuyết ôm chặt lấy eo nam nhân, hai mắt đầy nhu tình mật ý“Làm thiếp đi chàng!”Động đào của nàng đang xoắn lấy côn thịt của Lạc Nam như một vòng xoáy, nó đòi hỏi và kiếm tìm cảm giác mỹ diệu đã xa cách từ Nam không để thê tử phải thất vọng, hắn cúi người hôn lấy môi nàng, bên dưới ra sức nhấp từng đợt đầy chất mềm mại, ướt át của nàng khiến hắn mê say, ma sát giữa hai bộ phận ngày càng dữ dội.“Ưm…ưm…ưm…” Yên Nhược Tuyết chỉ thấy linh hồn của mình đã lìa khỏi thân xác, nàng như con thuyền nhỏ lênh đênh trước từng đợt sóng vô tận đầy dũng một cú thúc đều chạm đến tận cùng hoa tâm của nàng, thanh côn thịt hung hăng đó chiếm lấy nàng, nam nhân của nàng sở hữu Nhược Tuyết mê đắm cảm giác như vậy, tận hưởng cảm giác như nữ vây quanh hai người, Cơ Nhã với Cơ Băng âu yếm từ phía sau Lạc Nam, dùng hai bầu sữa rung rinh mát xa tấm lưng trần của Kiều, Thành Bích tinh nghịch liếm láp thân thể Yên Nhược Tuyết…Lạc Nam đem bờ môi Yên Nhược Tuyết tách ra, nhường cho Lệ Huân hôn nàng, mà hắn thì ôm lấy Thiên Diệp Dao đang nghịch ngợm một bên, khóa chặt đôi môi đỏ thẳm của công chúa Đa Bảo Các.“Hứ!” Thiên Diệp Dao yêu kiều hừ một tiếng, đầu lưỡi ngọt ngào vươn ra chủ động tiến vào miệng nam nhân, mặc cho hắn chiếm đoạt.“Sướng…thiếp chết mất, phu quân, các tỷ muội…giết chết Nhược Tuyết đi!”Được cấy cày sau bao ngày khô hạn, Yên Nhược Tuyết vô cùng mẫn cảm, được nam nhân mình yêu và các tỷ muội nhấn chìm trong biển tình, nàng thét lên trong đê mê, âm tinh từ tận cùng cơ thể trào bạch bạch bạch bạch bạch…Cảm nhận được cô bé của nàng co thắt dữ dội, Lạc Nam mãnh liệt chạy nước rút, hung hăng cắm thật sâu và mạnh.“Ra đi phu quân, cho thiếp…bắn vào trong thiếp!” Yên Nhược Tuyết thỏa mãn hét to, lông mi rung động, hạ thể vặn vẹo, bấu chặt móng tay vào bắp đùi mềm mịn của Thành Bích cùng Bảo Kiều đang ở bên Nam gầm lên một tiếng, lại nhấp sâu vài chục cái sau cùng, cắm đến tận cùng thân thể nữ nhân, bắn mạnh từng đợt…“Hức…”Yên Nhược Tuyết sướng đến khóc lên, môi nở nụ cười đầy mãn nguyện, thở hổn hển khiến bầu sữa phập phồng lên Nam nằm ngửa ra ôm lấy nàng âu yếm…giúp thê tử tận hưởng trọn vẹn dư vị của cuộc cao triều.“Phu quân…các tỷ muội chờ đợi kìa chàng!” Yên Nhược Tuyết đặt môi hôn lên trán hắn, nỉ non nhân này vẫn luôn ưu ái nàng, giữa các tỷ muội hắn vẫn luôn sủng hạnh nàng đầu lòng hắn, nàng vẫn luôn là nữ nhân đầu tiên của mình, độc nhất vô nhị…Điều này thật sự khiến Yên Nhược Tuyết cam tâm tình nguyện chết vì Nam vuốt ve mái tóc có phần rối bời của Yên Nhược Tuyết, lại nhìn lấy chúng nữ bên cạnh mình, ôn tồn nói“Tu luyện khô khan không ngày tháng, các nàng chính là động lực để ta tiếp tục tiến bước…”“Đến đây! để phu quân hầu hạ các nàng!” Chương 24 Tiểu biệt thắng tân hôn HLiễu Miên Hạ hai tay ôm chặt cổ Lệ Duệ, hai chân thì kẹp lấy eo, cả người đều treo hẳn lên hắn. Lệ Duệ còn đỡ mông Liễu Miên Hạ cho y khỏi ngã."Duệ ca!" Liễu Miên Hạ vui vẻ vô cùng, cũng không màng bây giờ đang ở ngoài mà hôn bẹp trên môi Lệ khách nhân mua điểm tâm trong tiệm mặt đều tươi cười thiện Duệ cũng không cố kỵ gì, trán áp trán Liễu Miên Hạ, thân mật cọ cọ, trong mắt mang theo ý cười, thanh âm trầm thấp nói "Hạ Nhi, về nhà đi.""Ân!" Liễu Miên Hạ gật gật đầu, cũng không từ trên người Lệ Duệ trượt xuống mà vẫn như cũ gắt gao ôm Duệ cưng chiều cười, ôm Liễu Miên Hạ cùng Cố Thần Chi chào hỏi "Tứ đệ, ta mới từ kinh thành trở về, đi về cùng Hạ Nhi trò chuyện trước, ngươi nếu có việc trễ chút rồi hẵng tới nói với Hạ Nhi."Cố Thần Chi xua xua tay, mang theo chút nghịch ngợm cười nói "Ca phu cùng ca ca đã lâu không gặp như thế, khẳng định có rất nhiều lời muốn nói, các huynh mau đi đi! Ta ở trong tiệm còn bận lắm, có chuyện gì hôm khác nói cũng được!"Lệ Kiêu đi theo phía sau Lệ Duệ cùng Liễu Miên Hạ, "Đại ca, tức phụ chờ ta!"Lệ Duệ một đường ôm Liễu Miên Hạ về nhà, vừa vào chính phòng chủ viện liền trực tiếp nhốt Lệ Kiêu ngoài Miên Hạ hướng cửa cao giọng nói "Hôm nay ta là của Duệ ca! Các huynh ai cũng đừng tiến vào!"Y vừa dứt lời đã bị Lệ Duệ áp lên trên cửa hôn xuống."Ngô... Ân..."Môi lưỡi lửa nóng xâm nhập vào miệng Liễu Miên Hạ mang theo nhớ nhung cùng tình yêu nồng nàn, nó không kiêng nể gì mà đoạt lấy dưỡng khí trong miệng Liễu Miên Hạ, đầu lưỡi y bị hút tê dại, mỗi điểm mẫn cảm trong vách đều bị liếm Liễu Miên Hạ cơ hồ mềm nhũn ngay lập tức, bị hôn thở không nổi, một đôi mắt phượng tràn đầy hơi nước mơ Duệ hôn như không biết mệt mỏi, chỉ muốn đem nhân nhi trong lồng ngực ăn sạch vào bụng. Dương vật dưới háng cứng đến phát đau, hận không thể lập tức cắm vào trong cơ thể Liễu Miên Hạ, cùng y hòa hợp thành đảm bảo thể lực cùng an toàn, thương đội cũng không vội vã lên đường vào ban đêm, thế là tối hôm qua họ vẫn trấn nhỏ cách Dương Liễu Thành không nghỉ ngơi một đêm, tờ mờ sáng hôm nay mới xuất phát, nửa buổi sáng đã tiến vào Duệ về nhà, phát hiện trong nhà mọi người không ở liền hơi có chút ngoài ý muốn. Phương bá nói với hắn Liễu Miên Hạ đang trông tiệm, như đang tranh công mà kể cho Lệ Duệ rằng Liễu Miên Hạ mở mấy cửa hàng kia phát đạt như thế Lệ Duệ không đem chuyện này để ở trong một lòng muốn gặp Liễu Miên trước đi theo thương đội đến phía bắc, tuy cũng nhớ tân phu nhân nhà mình nhưng cũng không đến cho đến khi trở về, Lệ Duệ mới phát hiện càng đến gần Dương Liễu Thành, hắn càng lúc càng nhớ Liễu Miên Hạ. Hôm nay mó đc cái MV của “Hỏa phung liêu nguyên”. Đoạn Tiểu Mạnh chết. . ;______; . Nhìn đôi bàn tay ấy cứ cố hướng tới một nơi vô định lại khiến người ta đau lòng. Lần trước có Hỏa ca, lần này chẳng còn ai cả. Đơn thương độc mã, ẩn mình trên nóc Bạch Môn Lâu tuyết phủ trắng hòng ám sát Tào Tháo, nhưng thực ra lại muốn lão thiên gia kết thúc mọi chuyện trái ngang. Cánh tay trắng buốt nhuốm máu không thoát khỏi ngàn cây thương đen đúa. Dù vậy,nó vẫn cố vươn ra, như hướng về một hạnh phúc không bao giờ tồn tại. Và cậu hét. Không phải tiếng hét vì nỗi đau đớn xác thịt. Mà là nỗi đau khi phải lìa xa người mình yêu, mãi mãi không thể tái ngộ “Tiểu biệt thắng tân hôn….” Có thực chỉ là tiểu biệt nữa không, khi giữa 2 người không phải thiên hạ loạn li, cũng chẳng phải những âm sâu kế độc, mà là lằn ranh chia cách kẻ sống người chết…? Cậu dám hi sinh cho người mình yêu, nhưng cậu cũng khao khát được bên anh biết bao. Trong bóng tối vô vọng, cậu vẫn lặng lẽ bảo vệ anh, mong cho anh được hạnh phúc với người khác. Chỉ cần một nụ hôn nơi bờ vực thẳm, trước thiên binh vạn mã đang lao tới, cậu đã mỉm cười mà đi vào chỗ chết. Còn anh, chắc hẳn anh cũng yêu cậu. Dù không thể hiện rõ ràng bên ngoài, anh vẫn yêu cậu. Một tình yêu chưa bao giờ anh nói ra. Cho đến lúc sinh tử gần kề, nó mới được bộc lộ “Nắm chặt tay ta, bà xã!” Nếu cậu thực sự là nhi nữ, chắc hẳn cái danh “bà xã” này đã thuộc về cậu từ lâu. Đáng tiếc… ….. Lần này cậu chẳng còn cười được nữa… ….. Tiểu Mạnh đã chết thật rồi. …… Dù biết cậu chẳng còn tồn tại trên thế gian này nữa, anh vẫn đi tìm cậu. Mải miết tìm…. . 2 kẻ đáng thương bị cao xanh phân li đôi ngả. Lúc gặp lại, người đã nằm giữa vạn cốt trắng. Dù anh cố tìm thế nào, cũng chỉ còn chút bóng dáng người xưa đã nát phai. Phụng hoàng bừng lửa hận! . Thế gian từ ngày đó, đã chẳng còn “Lửa đốt đồng”. . . Nếu đã ko cho họ một kết cục tốt đẹp, vì lẽ gì lão thiên gia lại đẩy 2 kẻ ấy đến với nhau? Dù tình có sâu đậm đến mấy, đặt dấu chấm hết vẫn là chữ “ly” mà thôi. . Đời này chỉ mong một chữ “tình”, cớ sao ai oán vậy? ———————————– Ta vốn ham thích “Hỏa Phụng Liêu Nguyên” một phần chính là do Hỏa ca- Tiểu Mạnh. Ừ thì cứ bảo ta là đồ phen-gơ hủ nữ đi, ta ko chối. Dù đã biết trc Điêu Thuyền phải chết theo nguyên tác của La Quán Trung, ta vẫn những mong đó là “Điêu Thuyền” chứ không phải “Tiểu Mạnh”, và rằng Hỏa Ca sẽ đón đc “phu nhân” nhà anh về. Nhưng tiếc rằng, trời không có mắt Trần Mưu gia gia là lão ác nhân ;__;, 2 người hữu duyên vô phận, lúc gặp lại nhau đã cách ba tầng bạch cốt. Chỉ còn lại cây cung của người xưa mục ruỗng dần với thời gian… Có người bảo đó không phải tình yêu mà chỉ đơn giản là tình huynh đệ lâu năm gắn bó. Người xưa vốn trọng chữ “Nghĩa”, chữ “Tình”. Ta tất thảy không quan tâm. Họ đã cùng trải qua sinh tử, đã vì nhau mà hi sinh, mà mỉm cười khi bước vào chỗ chết. Vì Tiểu Mạnh, Hỏa ca đã gọi hai tiếng “Bà xã”. Vì Tiểu Mạnh, Hỏa đã dám khuynh tẫn Tư Mã gia, khuynh tẫn cả cái danh thủ lĩnh tàn binh vô địch thiên hạ. Vì Tiểu Mạnh, Hỏa ca đã một mình một cuốc chống lại thiên binh vạn mã, không để những gót ngựa dơ bẩn xáo trộn nơi cậu nằm lẫn cùng vạn xác khô. Chỉ như vậy thôi đã đủ để tôi nhớ mãi, đau mãi về họ rồi, dù 2 người ko phải cặp đôi đc chính thức thừa nhận. Ừ thì coi như lòng hủ nữ đi vậy. Từ lúc “Điêu Thuyền”- Tiểu Mạnh bị băm thây nơi quân doanh Tào Tháo, ta đã không còn tha thiết với “Hỏa Phụng…” nữa. Có chăng theo dõi cũng chỉ muốn biết sau này Hỏa ca sẽ sống như thế nào. … Có lẽ, tình yêu của họ không nên tồn tại trong thời đại loạn lạc đầy máu và nước mắt này. Trên chiến trường lãnh khốc, đao kiếm vô tình, lòng người vô lương, không có chỗ cho ái tình thuần khiết. …. Hỏa ca, Tiểu Mạnh, ta không cầu kiếp sau hai người có được một mối tình đoạn tụ khuynh đảo thế gian, chỉ cầu hai người được hạnh phúc, mãi mãi không phân lìa.… [ad_1] Tôi biết đến câu này nhờ món quà sinh nhật của em gái Sousuke tặng chung cho anh chị của cô bé. Cuốn tiểu thuyết của Cổ Mạn có tựa đề “Bên Nhau Trọn Đời”. Tất nhiên hoàn cảnh sử dụng câu nói trong truyện không giống như những gì tôi sắp viết tiếp đây dù thực ra cũng có… chút chút nhưng nghĩ đi nghĩ về, không hiểu sao tôi cứ ấn tượng mãi với nó. Có lẽ vì bây giờ, cái cảm xúc của “tiểu biệt” lại đang dâng lên từ từ trong lòng khiến ý nghĩ cứ mãi bám víu vào những thứ đồng điệu. Bạn đang xem Tiểu biệt thắng tân hôn là gì Tôi chưa biết tân hôn nhưng tiểu biệt thì rành rẽ vô cùng. Đối với tôi lúc này, nếu ví “tân hôn” là những ngày đầu tiên chúng tôi giữ chặt lấy tay nhau thì “tiểu biệt” hay “hậu tiểu biệt” là thứ cảm giác hạnh phúc giòn tan khi lại được ở bên nhau sau nhiều tháng đợi chờ dài dặc. Chúng tôi vẫn có giận hờn, cãi vã nhưng trên hết, vì có quá nhiều lần “tiểu biệt” khiến cho những ngày tháng ở bên nhau chỉ sánh bằng gang tay nên phần lớn thời gian chúng tôi đều dành hết cho thương yêu và trân trọng. Khi bạn ở cách xa yêu thương quá lâu, bạn sẽ hiểu cái cảm giác sung sướng và hạnh phúc như mật ong mùa hè mỗi khi yêu thương quay về bên cạnh mình, bạn sẽ muốn ôm lấy nó thật chặt, thật lâu để biết chắc rằng đó là thật, là thứ đang hiện hữu chứ không phải lại là một giấc mơ nào đó được nỗi nhớ tạo hình. Nếu “tiểu biệt” trả lại bạn những phút giây hạnh phúc tràn đầy thì nó cũng lấy đi của bạn rất nhiều ngày nhớ nhung, sầu muộn. Nhiều người hỏi tại sao lúc nào cũng thấy tôi bận rộn. Xem thêm Từ Người Yêu Tiếng Nhật Là Gì, Cách Gọi Người Yêu Trong Tiếng Nhật Xem thêm Hô Hấp Ở Cây Xanh Là Gì? ? Bài 1 Trang 55 Sgk Sinh Học 11 Sự thực là tôi rất thích làm việc, nhưng còn một lý do cũng không kém phần quan trọng nữa là nếu không bận rộn, tôi sẽ nhớ anh chết mất. Biệt ly có thể làm tình cảm thêm đậm, thêm sâu nhưng với không ít người, nỗi buồn quá lớn được bồi đắp bởi tầng tầng lớp lớp cô đơn sẽ khiến họ mệt mỏi mà rời bỏ mọi thứ, kể cả thương yêu. Tôi rất nhớ người của mình. Càng nhớ, nỗi buồn của tôi càng lan rộng như sóng nước. Đã có lúc tôi muốn buông xuôi, đầu hàng sự dày vò của những lần “tiểu biệt” nhưng ngẫm lại, vì hạnh phúc đã rất nhiều, vì yêu thương đã hết mực chân thành và tròn trịa nên không thể buông tay. Tự dặn mình phải cố gắng hết sức, phải tập kiên nhẫn với chính mình. Và vì thế, tôi chọn sự bận rộn làm người bạn tâm giao. Những ngày Tết quá sức chóng vánh và chúng tôi lại sắp đón nhận một lần “tiểu biệt” nữa. Mặc dù đã tự dặn lòng như vậy, rằng chỉ là “tiểu biệt” thôi, rằng hạnh phúc sẽ lại quay về rất sớm và ngọt ngào như mật ong mùa hè nhưng tâm trí vẫn không thôi đếm ngược mỗi phút giây. Thật lòng, tôi ghét “tiểu biệt” quá chừng… [ad_2]

tiểu biệt thắng tân hôn